Trước giờ mình vẫn kiểu "neutral" với nhạc metal. Kiểu như lâu lâu đổi gió thì nghe cũng được nhưng mình không thể nghe thường xuyên như nghe nhạc Pop, Ballad, Indie. Cho nên ở Sài Gòn, mỗi lần đi pub nghe nhạc, mình sẽ không bao giờ chọn đi RFC (Rock Fan Club) vì đi 1 lần xong hãi luôn lol - band nhạc chơi quá ồn so với sức chịu đựng của tai mình T.T
Do ít nghe nhạc metal, nên mình chỉ biết và nghe mỗi nhạc metal của Linkin Park.
Tuy là nghe nhưng mình vẫn chưa bao giờ thật sự cảm được chất nhạc metal, cho đến ... tối hôm qua!
Mình có mâu thuẫn với ba mẹ.
Trong nhà, mình rất được cưng nên hiếm lắm mới xảy ra mâu thuẫn với ba mẹ. Nhưng một khi đã phát sinh mẫu thuẫn thì sẽ liên quan các vấn đề quan trọng và sẽ rất gay gắt!
Khoảng cách thế hệ tạo ra những quan điểm sống trái ngược và không thể dung hòa.
Tuy nhiên, mình không hề có ý định thuyết phục phụ huynh thay đổi quan điểm của họ vì nếp suy nghĩ hình thành suốt cả một đời người thì không thể nào lay chuyển được nữa! Nhưng mình không đồng tình chuyện phụ huynh áp đặt những quy chuẩn và expectation của họ vào mình. Hơn nữa, vì mình là một đứa luôn mang mong ước giải phóng phụ nữ và rất quan tâm tới gender equality nên những suy nghĩ mang tính stereotype của phụ huynh là điều mình cực kỳ chống chế!
Mình biết ba mẹ yêu thương mình và luôn muốn điều tốt đẹp nhất cho mình. Những điều họ khuyên bảo cũng là để mình hoàn thiện và sống được hạnh phúc hơn. Tuy nhiên, đôi lúc cách feedback của phụ huynh làm mình có cảm giác trước giờ mình cư xử chưa đúng. Và vì mình là một đứa perfectionist nên cái cảm giác hoài nghi bản thân đã làm điều gì chưa đúng sẽ giết chết mình, sẽ làm mình dằn vặt không nguôi. Trong phút chốc, rất nhiều điều tốt đẹp mình đã làm được bỗng biến mất hết, và chỉ còn lại những điều được phụ huynh cho là chưa đúng. Bỗng dưng mình cảm thấy một sự không hoàn thiện của bản thân, một sự giằng xé cực độ rằng nên tôn trọng quan điểm sống của mình đến mức nào, nên sống cho cuộc đời của mình đến mức nào và nên cân bằng với mong mỏi của phụ huynh tới mức nào. Cảm giác đúng y như là:
I tried so hard and got so far
But in the end it doesn't even matter
I had to fall to lose it all
But in the end it doesn't even matter
Mình tìm đến nhạc Linkin Park như một lẽ tự nhiên: đi tìm một thể loại nhạc phù hợp với tâm trạng giằng xé, ironic. Và chưa bao giờ trong đời mình thấm thía và cảm được từng câu chữ, từng nhịp trống, từng cái beat và cách phối nhạc của bài hát "In the end" đến vậy. Kiểu như bài hát này được đo ni đóng giày cho cảm xúc gào thét từ tận cùng của một con người.
Đã có một giai đoạn mình rất thích học trống. Đó là giai đoạn mình ôn thi GMAT và chuẩn bị hồ sơ du học - một giai đoạn cực kỳ stress trong cuộc đời mình. Giờ nghĩ lại, mình hiểu được lúc đó mình thích học trống vì đó là một loại nhạc cụ giúp mình được gào thét và bung xả hết thảy những lo lắng, hoang mang và ức chế. Cũng như mấy hôm nay mình cứ nghe đi nghe lại mấy bản metal với những beat trống rất to và rõ rệt, đơn giản là vì mình muốn được gào thét mà thôi!
I've become so numb
I can't feel you there
Become so tired
So much more aware
So give me reason
To prove me wrong
To wash this memory clean
Yorumlar