Hôm nay vô tình đọc được 1 bài thơ của cô Minh Hương - cô giáo chủ nhiệm lớp chuyên Tiếng Anh thời học cấp 3 của mình ở Quốc Học Huế.
Bài thơ dung dị nhưng thấm thía vô cùng. Bài thơ đúng với nỗi lòng của mình khi sắp phải nói lời chia tay những người yêu thương để lên đường đi học xa.
Cớ can chi mà khóc buồn nhân thế
Hợp rồi tan cũng một lẽ nhân sinh
Bởi do mình chấp thủ, sống vô minh
Nên đau khổ cứ triền miên vây bủa.
Biết không em, người đã từng một thuở
Nói yêu ta nay đã quá xa rồi
Thay vì buồn và oán giận lên ngôi
Sao không thử tri ân tình năm cũ?
Sao không cảm ơn người trong cuộc lữ
Đã cùng ta chung bước một đoạn đường
Đem yêu thương, đem hoa lá trên đường
Tô cho thắm một quãng đời đẹp đẽ.
Đến rồi đi, vốn cuộc đời vẫn thế
Thôi sầu bi để vui đón nhiệm mầu
Cả cuộc đời huyền diệu lướt qua mau
Thôi chấp thủ, thấy đời như nó vẫn.
Cái qua rồi, cứ để nó qua đi ...
Minh Hương 08/04/2021
Commenti